[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae / Chương 44: Người Yêu Cậu Tìm Tới (2)
[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Hôm qua cậu Joon đã đối xử rất tốt với tôi, vả lại hình thể cũng rất ổn nữa...
  • Nói đoạn, ánh mắt Seokjin lại chằm chằm nhìn tới trước bụng Namjoon theo quán tính, sau lớp áo cảnh phục chẳng có gì đặc sắc ấy ẩn giấu cả một "kho vàng" khiến anh phải chảy nước miếng ào ạt.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Này!
  • Namjoon rùng mình trước cái nhìn trằn trọc như xuyên thấu tâm can của người kia, anh vội đứng bật dậy, mặt thoáng đỏ bởi câu nói vô tư, thiếu trách nhiệm từ lạc đà ngốc nghếch.
  • Seokjin cũng đứng dậy theo, tiến tới gần bên lưng của kẻ đang quay người lại với mình như né tránh điều gì đó, đoạn đưa đầu ngón tay chọt chọt vào phần áo cảnh phục tím than đằng sau, chu môi tỏ bày một cách vô tư.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Vì Kim Namjoon rất ra dáng đàn ông, tôi rất thích, nên là...
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Đừng nói linh tinh, thế giới này thiếu gì người. Nếu anh chỉ thích vì vẻ bề ngoài, vậy tôi xin từ chối tình cảm đơn thuần rẻ mạt ấy.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Gì cơ?
  • Seokjin ngây người trước câu trả lời thẳng thừng, dứt khoát đến tuyệt tình kia. Từ trước tới nay, chưa ai dám từ chối lời tỏ tình của anh ngông nghênh như thế. Hóa ra cảm giác bị bỏ rơi khỏi tình yêu lại lạ lẫm và đau đớn thế này.
  • Kim Seokjin cúi gằm mặt nhìn bàn tay đã được dán băng gạc cẩn thận nhờ sự khéo léo, tinh tế của đối phương, mím môi mặc cho nước mắt lăn dài trên gò má, chảy lấm tấm từng giọt xuống mặt đất phủ đầy cát bụi khô rát.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Tôi đã... nói gì sai sao?
  • Chú lạc đà trắng lẩm bẩm tự hỏi như kẻ ngốc giữa những cơn gió cuối thu lạnh buốt vô tình.
  • ...
  • 'Cạch' - Tiếng cửa được vặn mở, một bóng người thanh mảnh bước vào.
  • Min Yoongi đang chợp mắt, lại bị tiếng động kia làm phiền giữa chừng, cáu bẳn gắt lên.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Namjoon à, cút đi!
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Là tôi, Hoseok.
  • Giọng nói vọng lại thoảng nhẹ qua tai Yoongi tựa như đánh thức hắn khỏi giấc mộng đẹp nhưng không còn cần thiết nữa, bởi giờ đây điều hắn quan tâm là chủ nhân của âm thanh điềm đạm, nhẹ nhàng kia.
  • Con mèo lớn gắng sức ngồi dậy, song từ dưới chân trái dội lên cơn đau nhói buốt khiến sắc mặt hắn vốn đã trắng bệch lại càng tệ hơn.
  • Jung Hoseok đến gần, từ từ kê thêm vài chiếc gối lên thành giường rồi mới đặt người Yoongi tựa vào đó. Hắn có chút hổ thẹn vì hiện tại yếu đuối đến mức phải nhờ đến sự hỗ trợ từ đối phương, cảm thấy bản thân hệt như một phế vật bị người ta ghét bỏ.
  • Hoseok cẩn trọng trông thoáng qua đã nhìn thấu nội tâm người kia đang nghĩ gì. Cậu làm như chẳng chút để ý, chỉ cúi mặt, nhỏ nhẹ nói.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Không cần phải xấu hổ vì mình giờ đang ốm bệnh đâu, dù sao anh cũng đã làm rất tốt. Chuyện hôm qua anh giúp tôi, cảm ơn anh. Sau này nhất định tôi sẽ tìm cơ hội báo đáp.
  • Yoongi nghe thấy có chút chột dạ, bình thường hắn dương dương tự đắc, kiêu ngại vì sức mạnh phi phàm của bản thân, bắt nạt kẻ yếu mềm như Hoseok không biết bao lần. Giờ đây phải để cậu giúp đỡ lại, hắn mới cảm thấy nhục nhã và bất lực như thế. Song nghe thấy những lời người kia nói, Yoongi cũng được nguôi ngoai phần nào.
  • Hoseok thấy vẻ mặt dịu đi của đối phương, ngầm hiểu hắn đã bớt mặc cảm, cậu thở phào, thầm nhoẻn miệng cười. Cơ thể hơi khom xuống ngang với chiếc bàn đặt bên giường để mở hộp cháo ra, bất ngờ vì thấy vẫn còn nguyên vẹn. Hoseok rất không bằng lòng với người kia, quay sang mắng hắn.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Tại sao không ăn đi? Muốn bệnh đến chết sao? Hay tôi nấu anh chê...
  • Chưa để người kia kịp trách móc mình tiếp, Yoongi đưa tay ra ôm gọn lấy vòng eo mỏng đang cúi xuống của Hoseok, nhanh như chớp kéo cả người cậu ngồi gọn trong lòng mình. Sóc bông im bặt, ngẩn người không hiểu vì sao mình đã ở trên giường, lại ngồi lên hai chân đang duỗi thẳng của hắn như thế. Cậu quay đầu nhìn người phía sau đang nhếch mép đắc chí, nụ cười hờ hững vô cùng gợn đòn, khiêu khích sóc nhỏ nhéo má hắn.
  • Hoseok kéo hai bên má bánh bao của người kia ra, liên tục buông lời trách móc.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Khỏe quá nhỉ? Nếu không còn mệt nữa thì tự xúc cháo mà ăn đi!
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Không được. Em nhìn xem, tay tôi đang truyền dịch không phải sao? Em phải bón cho tôi chứ?
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Tên điên!
  • Hoseok lườm hắn khi Yoongi đưa cánh tay đang chằng chịt dây truyền nước lên để khẳng định cho lời bản thân nói là đúng. Hắn rõ ràng kéo cậu đến rồi nhấc bổng người ngồi trên đùi mình dễ dàng như thế, tại sao lại không tự ăn được? Thật là biết nói dối.
  • Hoseok càm ràm lộ rõ bất mãn, tuy vậy, cậu vẫn rướn người để với lấy hộp cháo trên bàn, cầm thìa xúc một miếng đưa tới miệng hắn. Yoongi ôm Hoseok ngồi gọn trong lòng, thỏa mãn mở miệng ăn từng muỗng cháo một cách ngon lành, hai tay hắn càng siết chặt lấy eo cậu hơn, cơ hồ không muốn thả sóc nhỏ ra.
  • Thoáng chốc đã bay sạch số cháo mang tới, cậu đặt hộp rỗng kia xuống trở lại bàn, rồi ngồi thẳng lại trên người hắn, tiếp tục kéo má kia sang hai bên để trút giận.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Rõ ràng là đói gần chết còn tỏ vẻ. Anh muốn mục xác ở bệnh viện không ra ngoài nữa có phải không?!
  • Trước những lời hờn trách của người kia, đối với Yoongi chỉ như gió thoảng qua tai, không mảy may chấp nhặt với cậu. Hắn tựa đầu vào trước ngực Hoseok mà liên tục dụi dụi hệt như một con thú được thuần hóa. Sự cọ sát khiến mùi hương trên cơ thể sóc nhỏ bay tới vấn vít quanh mũi hắn, kích thích khứu giác kia bắt đầu nghĩ tới chuyện đó.
  • Hoseok đang ngồi đối mặt với người kia, lại giật mình khi ngay phía sau, cự vật bên trong quần hắn từ từ cương lên, chạm vào hai trái đào ngọt mềm của cậu như thèm khát. Khi sóc nhỏ còn chưa hết bàng hoàng thì phía trước lại bị hắn vén áo, luồn tay và đầu vào bên trong, miệng thì liếm mút lấy núm ngực hồng hào, tay còn lại vân vê kích thích hạt đậu nhỏ dần săn cứng.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Này! Đây là bệnh viện đấy, đừng làm loạn... ức!
  • Hoseok đang cáu bỗng run bắn khi con mèo ấy giây trước còn đang liếm láp nhè nhẹ, sau đã cắn mạnh vào ngực cậu không chút thương tiếc. Hoseok bị kích thích dữ dội ấy, trong vô thức ưỡn lên thêm để hắn mặc sức làm.
  • Bên dưới cậu không ngừng bị hắn chà sát, vật nhỏ của Hoseok cũng dần cương lên, cùng thứ nổi cộm, căng phồng trong quần hắn vờn qua lại.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Đây là phòng bệnh riêng của tôi, sẽ không ai biết đâu.
  • Yoongi vừa nói, vừa nhanh tay kéo quần Hoseok xuống, miệng trong lúc ấy cũng không chịu yên, hé mở ngoạm cắn da thịt đang trơ ra đầy khiêu gợi trước bụng Hoseok.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Á! Này! Tôi không làm... đâu... ư...
  • Hắn không để cho cậu được phép từ chối, dùng đầu lưỡi trơn mềm ấn vào trong cuống rốn của người kia, thỏa mãn lấp đầy hai bên tai bằng một loạt âm thanh rên rỉ gợi tình của sóc bông.
  • Cả người cậu nhất thời không chống đỡ được, vịn tay bám lên bức tường trước mặt, chặn đứng thân trên của Yoongi như giam nhốt vào phong cảnh tuyệt mỹ. Hắn càng khuếch môi rộng hơn, tay nhấc áo của Hoseok, cùng lúc ấy, cậu như bị thôi miên, nhất mực giơ tay lên để mặc hắn lôi mảnh vải cuối cùng còn sót lại trên người mình xuống.
14
Chương 44: Người Yêu Cậu Tìm Tới (2)